Thơ lặng lẽ đứng đợi ở góc phỗ cũ. Phố không mùa hay mùa ngủ quên trên tán bàng già nua bên mái nhà rêu cũ. Phố của ta- Phố hiền hiền. Mái ngói lô xô, tường gạch cũ kĩ. Con đường lát đá dẫn vào từng ngõ nhỏ, có giàn hoa giấy xinh xinh. Có con mèo lười hay ngủ mơ bên giá vẽ của bác họa sĩ già. Phố của anh thợ kim hoàn gầy gò, ngày ngày vẫn cặm cụi bên những miếng vàng nhưng tấm áo anh mang chưa bao giờ mới. Chị thợ may góa bụa mới  lấy chồng tháng trước, chắc tết này chị thôi mặc đồ đen. Phố của ly cà phê mười ngàn và những câu chuyện mỗi ngày bận bịu cơm áo gạo tiền.

Từng phiến đá xám, nghiêng nghiêng bóng dáng nhỏ nhắn. Chiếc khăn mỏng che nửa khuôn mặt yêu kiều. Thơ của tôi, hồn nhiên, tươi tắn như con chim nhỏ. Thơ  của tôi, nụ cười hiền ngoan đứng đợi tôi mỗi lúc tan tầm. Nhìn thấy tôi, Thơ sẽ cười thật tươi, dụi đầu vào ngực tôi nũng nịu.

- Khăn quàng em chuẩn bị cho anh lúc sáng đâu rồi?

Mặc kệ những xô bồ bên ngoài kia, Thơ và tôi sống giản dị, có chút thiếu thốn nhưng lúc nào cũng hạnh phúc. Khác với những cặp vợ chồng khác, chúng tôi lựa chọn sinh con muộn. Hơi ích kỉ, nhưng có gì sai?

Mỗi sáng, Thơ sẽ dậy sớm, chuẩn bị cơm nước đầy đủ, bày biện mọi thứ thật đẹp vào chiếc cặp lồng nhỏ. Em ríu rít sau lưng anh chồng đang còng lưng đạp xe lên cái dốc cao. Tiếng cười trong vắt hòa trong phố xá nhộn nhịp.

Chiều về, gian nhà tập thể chật chội lại rộn ràng tiếng nồi bát  leng keng cùng tiếng hát khe khẽ : “Em ơi Hà Nội phố. Ta còn em mùi hoàng lan, ta còn em mùi hoa sữa…”. Nốt nhạc du miên kéo dài trong giấc ngủ, đều đều hơi thở trên đôi môi xinh, chúm chím, căng đầy. Thơ thường bị đánh thức giữa đêm bởi tiếng sấm . Lúc đó, Thơ sẽ chui đầu vào ngực tôi, cuộn tròn như con mèo ngoan.

Giữa yên lặng, gió thốc qua cửa sổ lạnh buốt.

Tôi choàng tỉnh, hình ảnh của Thơ ngày xưa vụt biến. Tiếng nhạc tắt lịm, chỉ còn tiếng ú ớ mê ngủ. Ánh đèn ngủ vàng vọt soi lờ mờ gương mặt trắng bệch của người ốm lâu ngày. Mái đầu rũ rượi ngoẻo hẳn sang một bên. Tôi muốn đặt em lại cho ngay ngắn nhưng dường như những biến chứng sau tai nạn khiến chân tay Thơ không thể cử động như bình thường. Vả lại, nếu tôi vô tình đánh thức Thơ, em sẽ lại gào rú ngây dại, ánh mắt lạc lõng vô hồn.

Trời đã sang đông nhưng không khí trong phòng cảm giác nóng bức, ngột ngạt. Tôi chầm chậm bước ra ban công. Lặng lẽ châm một điếu thuốc, rít một hơi thật dài, phả vào đêm chút lãng đãng, mơ miên. Gió thổi từng đợt lạnh. Hơi lạnh thấm lan trên da thịt.

Phòng bên có tiếng lục cục, rồi tiếng nước dội mỗi lúc một rõ. Hình như không phải mỗi tôi mất ngủ, chị giúp việc cũng không ngủ được nên dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng chăng? Tôi với điện thoại, màn hình xanh điểm con số 1h sáng.

Hôm nay tôi có cuộc họp nên dậy sớm hơn thường lệ. Vừa đi xuống nhà, bàn ăn đã chuẩn bị sẵn. Món trứng mà tôi yêu thích, 7 phần sống, 3 phần chín. Bên cạnh đó là cốc nước ấm và môt ly cà phê đen.

Trong căn bếp nhỏ, bóng dáng nhỏ nhắn đi lại đi lại sẽ sàng. Đủ yên tĩnh để nghe tiếng cà phê rơi tí tách. Tôi thả mình trong làn khói thuốc để đầu óc mệt mỏi được thả lỏng. Dù sao, chút nữa thôi, khi bước chân ra khỏi nhà, tôi sẽ bỏ lại tất cả dáng điệu chán nản ấy để đắp vào mình thứ nhiệt huyết giả tạo. Công việc mang lại cho tôi sự thành công, tiền bạc, xe cọ và những mối quan hệ rộng rãi. Nhưng nó không mang Thơ của ngày xưa về với tôi.

Tôi là một gã chồng tồi. Sau mỗi ngày rã rời với công việc và nồng nặc hơi men quện với mùi nước hoa xa xỉ trong những cuộc ăn nhậu xã giao, tôi sợ phải về nhà. Tôi sợ đối diện với em - Khuôn mặt ngây dại nhễu nhợt nước dãi, nụ cười vô hồn cùng đôi mắt trắng dã làm sống lưng tôi ớn lạnh.

Tôi sợ cảm giác bức bối khi nghe tiếng dội nước đêm khuya từ phòng bên. Cổ họng khô khốc, cảm giác khô khát, bồn chồn không yên. Máu trong huyết quản rần rật chảy. Máu dồn căng lên mặt, lên não. Ngực tôi nóng ran. Từng hơi thở gấp gáp. Tôi cố gắng ghìm cương con ngựa bất kham trong mình. Có một chiếc cà vạt vô hình đang thít lấy cổ tôi, ngột ngạt. Theo thói quen, tôi đưa tay lên cổ nhưng ở đó trống không. Bước chân vô hồn, tôi đi như người mộng du. Chạm tay vào nắm cửa lạnh toát, tôi khựng lại…

Đồng hồ đều đặn buông những tiếng tích tắc nặng nề. Con thạch sùng mất ngủ tróc lưỡi khô rời điểm vào căn phòng trống vắng, khắc sâu thêm cái quạnh quẽ của đêm. Bấy nhiêu âm thanh dội lên cảm giác u mê, mệt mỏi .

Khói thuốc cuộn từng vòng trắng, tản mác lan ra xung quanh, lờ mờ bóng ảnh.  Người phụ nữ trong bếp trạc tuổi Thơ của tôi. Nhưng theo phép lịch sự, tôi vẫn gọi là chị.

 Mẹ tôi bảo:

-Tôi nghiệp con bé. Ví thử không có những biến cố trong cuộc đời, giờ nó cũng đã có một mái ấm bên chồng con.

Chị hiền lành và chu đáo. Từ ngày mẹ tôi đưa chị từ quê ra thay thế người giúp việc già vừa xin nghỉ, công việc chăm sóc Thơ nhẹ nhàng đi đi rất nhiều.

Tôi cầm ly cà phê lên, tránh ánh mắt nhìn của chị. Phút bối rối, ngượng ngập, chị quay mặt đi. Vị cà phê hôm nay chát đắng, khó nuốt.

Hôm sau, tôi cho chị nghỉ việc. Cầm phong bì tiền lương trên tay, chị rơm rớm nước mắt. Từng ngón tay vân vê tà áo mỏng.

Dòng nhạc buồn vẫn lướt êm trên căn gác nhỏ. Đêm mông lung trong căn phòng trống, vàng vọt ánh đèn chiếu thâu đêm. Những đêm thật dài không còn nghe tiếng dội nước. Và một tôi sống giữa lưng chừng.